Một
trong những đoạn khiếp đảm nhất của cuốn nhật ký của trung
úy Gelfand là khi đơn vị ông đi ngang
qua một
nhóm phụ nữ Đức tại ngoại ô Berlin. “Với
nỗi sợ
hãi trên gương mặt, họ kể cho chúng
tôi nghe,
điều gì đã xảy ra trong đêm đầu
tiên khi Hồng
quân đến. Một cô gái chỉ vào
dưới váy
và nói: “Hơn hai mươi người
đấy!”. Rồi
cô òa khóc!”.
Sau
đó, một tình huống bất ngờ diễn ra.
“Cô khẩn
cầu tôi: “Anh ở lại đây với em! Ngủ với
em, hay muốn
làm gì em cũng được. Nhưng chỉ anh
thôi!”.
Hóa ra, cô gái bị làm nhục
muốn bằng
cách cay đắng ấy để tránh việc một lần nữa bị
cưỡng bức
tập thể.
Cuốn
nhật ký thứ hai của một ký giả Đức
không rõ
tên, khi đó chừng hơn ba mươi tuổi - với tựa đề
“Phụ
nữ ở Berlin”, những trang viết này sau trở
thành
“best-seller”. Được khởi viết mười ngày
trước khi
Hitler tự sát, nhật ký kể về câu chuyện
một phụ nữ
cùng những người hàng xóm phải ẩn
náu dưới
tầng hầm một tòa nhà.
Trong
cảnh khốn cùng ấy, người phụ nữ cùng
các bạn đồng
cảnh đã nghĩ ra một câu nói tự
trào từ
chính cảnh ngộ cay đắng của họ: “Một thằng Nga ở
trên, còn hơn một thằng Mẽo trên
mây”.
Nghĩa là thà để lính Nga
hãm hiếp tập thể
còn hơn cháy thành than trong một
trân
không kích của quân đội Mỹ.
Khi
Hồng quân tràn đến trước cánh cửa tầng
hầm, bằng
chút tiếng Nga biết được, người phụ nữ nọ đã
tìm
cách khuyên giải những người lính đừng
hãm
hiếp phụ nữ dưới hầm. Tuy nhiên, chỉ sau đó một
thoáng, chị đã trở thành nạn
nhân của tệ bạo
hành tình dục.
Năm
1959, cuốn nhật ký được ấn hành lần đầu. Theo
những chia
sẻ trong đó, rốt cục, người phụ nữ rút ra rằng
cần phải
kiếm được một “con sói” cho
riêng mình,
nghĩa là một sĩ quan cấp cao để tránh bị
hãm hiếp
tập thể. Rồi chị cũng kiếm được một đại úy người Leningrad,
và hai người còn trò chuyện được với
nhau về văn
học và ý nghĩa cuộc sống.
“Bị
hãm hiếp cũng không phải là
cái quan trọng
nhất. Tôi còn phải làm thế để
có được thịt
mỡ hun khói, bơ, đường và thịt hộp” -
người phụ nữ
thổ lộ trong nhật ký.
Sau
năm 1945, tại Đông Đức việc phê phán
những anh
hùng Xô-viết đã “giải
phóng” đất
nước này là một việc làm bất
kính.
Còn tại miền Tây, sự hổ thẹn và cảm
giác tội
lỗi trước những tội ác của Đức quốc xã
đã khiến
người dân và chính giới bỏ qua,
không nhắc
tới những đau khổ mà phụ nữ Đức phải chịu đựng thời 1945.
Năm
2008, nhật ký “Phụ nữ tại Berlin” được
dựng
thành phim, và trở thành động lực để
ngày
càng có nhiều phụ nữ còn sống chia sẻ
trước
công luận những khổ ải mà họ phải chịu đựng trong
thời
gian cuối của cuộc Thế chiến, cũng như những ngày
tháng
sau đó.
Dầu
vậy, rất có thể chúng ta sẽ không bao
giờ biết được
hết những tội ác đáng hổ thẹn đó, một
phần cũng
vì Duma Quốc gia (Hạ viện Nga) đã thông
qua một đạo
luật cho phép bỏ tù với khung hình
phạt 5 năm đối
với bất cứ ai “nói xấu” nước Nga, hoặc
“bôi nhọ” vai trò của
Liên Xô thời
Đệ nhị Thế chiến.
Theo mult-kor.hu
|